Cùng cười với Donald Trung với câu chuyện cười mất trí nhất

Chia tay người yêu cũ đã lâu!

Giờ cuộc sống của mình chẳng đâu vào đâu!

Mình chỉ muốn quên đi con mẹ người yêu thôi mà, sao khó quá!

Con mẹ người iu thì không quên mà quên toàn gì đâu không hà!

Ngĩ sao z trời!

Trời đất ơi!

Nghĩ sao đi làm về dựng xe ngoài đường.

Vào mở cửa tháo dép bitis ra, leo lên gác cởi áo trắng treo lên móc mở máy tính ra làm việc.

Ngồi đợi máy tính khởi động, mình nằm xuống cái đầu nện xuống sàn gác phát ra tiếng kêu, chợt nhận ra mình chưa tháo nón bảo hiểm ra khỏi cái đầu.

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi mình từ từ, từ từ tháo cái nón bảo hiểm ra khỏi cái đầu.

Lúc này máy tính cũng đã khởi động xong, mình bấm quạt cho nó mát, chứ nóng quá ứ chịu được.

Quạt vừa quay thì bổng mình nghe thấy tiếng xe máy từ đâu ùa về, tiếng xe ấy mỗi lúc 1 gần hơn, to hơn, lấn ác luôn cả tiếng quạt kêu cmnr rồi.

À thì ra là tiếng xe của ông hàng xóm, ông hàng xóm có dáng người cao cao, to to, bự bự, ông hàng xóm tên gì mình cũng k biết.

Chỉ biết kế phòng của ông hàng xóm là phòng của 1 bà hàng xóm của ông hàng xóm.

Bà hàng xóm của ông hàng xóm mình cũng ứ biết tên.

Chỉ biết bà hàng xóm của ông hàng xóm và ông hàng xóm là hàng xóm của nhau và cũng là hàng xóm của chính mình.

Thời gian thấm thoát thôi đưa, cuối cùng ông hàng xóm cũng tới phòng của ổng, phòng của ổng là phòng số 2 còn phòng của mình là phòng số 1.

Tới phòng ổng xuống xe rút chìa khóa.

Ngay lúc này, mình giật mình tỉnh cơn mê!

Chết mẹ! mình dựng xe ngoài đường quên rút chìa khóa zô.

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi, mình mặc vội chiếc áo vào, từ từ, từ từ leo xuống gác, mang dép bitis vào.

Vội vội, vàng vàng đi thật nhanh ra đường.

Sau khi băng qua con hẻm nhà trọ tầm vài chục bước, thì cuối cùng mình cũng đã đến nơi, nơi mà chiến mã của mình đang đậu.

Chiến mã vẫn nằm đó mà chả thấy chìa khóa ở đâu.

Mình tiến xác lại gần chiến mã, lay hay tìm kiếm một hồi không thấy.

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi, mình hỏi cô bán nước mía

– Chào cô! Cô có thấy chìa khóa xe của con ở đâu không?

Cô bán nước mía nhìn mình với ánh mắt đầy khiêu khích cô đáp

– Làm sao cô biết được! cô thấy con dựng xe vô nhà nãy giờ rồi mà, sao giờ mới chạy ra tìm chìa khóa?

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi mình đáp!

-Dạ con vào nhà thay đồ xong, con mới hay là mình quên chìa khóa xe ngoài này

Cô lại nhìn mình với ánh mắt đầy hào hứng cô hỏi tiếp

-Thế bạn bè con đâu, sao không bảo tụi nó ra tìm cho nhanh!

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi mình đáp lại

-Dạ bạn con nó đi làm chưa về

Lúc này cô nhìn mình với ánh mắt đầy thách thức cô hỏi tiếp

-Thế ai mở cửa cho con zô phòng

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi mình đáp

-Dạ con tự mở cửa con tự zô

Cô lại nhìn mình với ánh mắt đầy kiêu ngạo cô hỏi tiếp

-Thế chìa khóa con đâu?

Miệng hé 1 nụ cười thật tươi mình đáp

-Dạ con để ở trong ổ khóa nhà

Cô nhìn mình với ánh mắt đầy tò mò, cô lại hỏi

-Thế sao con còn ra đây tìm chìa khóa

Miệng hé 1 nụ cười RẠNG RỠ mình đáp!

-Dạ con quên mất! con cảm ơn cô!

Cô không nói gì! chỉ cười và ngoảnh mặt quay đi trong vô vọng.

Mọi người ngồi uống nước mía thì cười mĩm chi cho đến cười khoái chí!

Ngoài đường thì xe vẫn chạy, người vẫn đi, trên cành cây k có con chim nào ríu rít hót.

Và mình, mình lẵng lặng bước vào phòng tiếp tục công việc đang còn dang dở.

SHARE